- Thơ bạn thơ
- Đỗ Xuân Thu tiến về Sài Gòn
Đỗ Xuân Thu tiến về Sài Gòn
ĐỖ XUÂN THU
Hết dịch anh về sẽ tặng em chiếc áo cô dâu
Covid cướp đi những ngày rộn rã chuẩn bị lễ cưới
Miền Nam kêu gọi
Cả nước lên đường
Bác sĩ của bệnh viện Hùng Vương
Từ Đất Tổ xung phong vào trận tuyến
Gác chuyện riêng tư cùng đoàn bay về phía biển
Nguy cấp lắm rồi, hiểu nhé vợ yêu ơi!
Vẫy tay tiễn chồng đi, cô gái mỉm cười…
Thương nhau, ngày ngày họ chat qua điện thoại
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi công việc bộn bề, khắc khoải
Bao câu chuyện Sài Gòn
Dịch dã căng như dây đàn vẫn sáng lên những tấm lòng nhân ái
Em biết không, có cặp vợ chồng bán nhẫn cưới
Lấy tiền cứu giúp nhiều người
Những cửa hàng “không đồng” nhưng đầy ắp tiếng cười
Những cây ATM ô-xy, mỳ tôm và gạo
Bộ đội, công an, lính trơn cùng lãnh đạo
Ngày đêm gian khó cùng dân
Vợ trẻ nhìn chồng rưng rưng
Áo mũ choàng kín người lòng vẫn lo quặn thắt
Hai bàn tay anh bợt bạt,
Mắt thâm quầng
Trắng bao đêm cứu bệnh nhân vượt cửa tử thần
Chị dặn anh nhớ giữ mình cẩn thận
Bác sĩ cười tươi nhìn vợ mình say đắm
“Hết dịch anh về sẽ tặng em chiếc áo cô dâu”
Cả hai cùng rạo rực ngắm nhau
Vẫy tay chào, gửi nụ hôn qua gió…
Ảnh: Nhân vật trong thơ Đỗ Xuân Thu.
Tiến về Sài Gòn
Chưa bao giờ ngóng tin tức trên ti vi đến thế
Trước bản tin thời sự, tôi ngồi lặng lẽ
Thót tim nghe Covid trong ngày
Sài Gòn khỏe chưa? Bình Dương, Đồng Nai?
Long An, Cần Thơ và cả Tây Ninh nữa
Ơi miền Nam đang trong chảo lửa!
Giặc Covid hoành hành
Giữa thời bình mà như có chiến tranh
Kẻ thù hiểm nguy biến hình, giấu mặt
Nhà cách ly nhà, người xa người… giãn cách
Thương lắm Sài Gòn ơi!
Tổ quốc yêu thương tiếng gọi ngàn đời
Cả nước lại lên đường ra trận
Không “trùng trùng quân đi như núi”
Không “ào ào lá đỏ” Trường Sơn
Không thấy “chú nai vàng nghiêng đôi tai ngơ ngác”…
Nay những đoàn quân thần tốc
Bay trên trời, chạy trên tàu, trên xe khẩn cấp
Chiến sĩ ngành y với lời thề Hippocrates
Quân đội, công an, thanh niên… tình nguyện xung phong
Tất cả vì miền Nam yêu thương
Hình thành thế trận
Rưng rưng hai chữ “đồng bào”
Cả nước hướng về, trận này quyết thắng
Mãi mãi Sài Gòn đẹp lắm, Sài Gòn ơi!
“Ngày xưa covid”
Bé đang “như búp trên cành”
Bất ngờ Covid bỗng thành F0
Tuổi ăn học, tuổi bế bồng
Bao nhiêu phiền toái chất chồng - cách ly
Khẩu trang, mũ, áo rất kỳ
Hồn nhiên bé ngắm như khi chơi trò
Halloween, mắt tròn vo,
Thương em - thắt ruột mẹ lo quá chừng
Lon ton bước chạy bước dừng
Theo cô bác sỹ, bé chừng hiểu ra
Vẫy tay chào mẹ, chào ba
Bé vào bệnh viện thành ca bệnh rồi!
Ngác ngơ trôi giữa dòng đời
Mới hay nguy hiểm tơi bời bủa vây
“Dũng cảm” cô dạy là đây
Bé không khóc quấy, đêm ngày vượt lên
5K, thuốc uống tiêm truyền
Các y bác sĩ mẹ hiền sớm khuya
Ru con nâng giấc tỉ tê
Đánh tan Covid, bé về như mơ
Mai sau nhớ lại bây giờ
Lên bà, “bé” kể chuyện xưa Sài Gòn
“Cái thời Covid cô hồn
Bí bầu quấn quýt suối nguồn yêu thương”.
Bình luận