Thơ Nguyên Hùng
Mùa gió chướng, cánh đồng hoang
Dòng sông hát con chim vàng là đây
Anh “từ gọt đẽo mà nên”
Đi từ hốc chọ gặp miền phù sa...
Ra đi từ búp sen đồng
Theo đường giải phóng thắp hồng mù khơi
Đường lên trời xa lắm
Đích kỷ lục lại gần
Hồ sơ lửa theo chân
Kẻ sát nhân lương thiện…
Bảo kiếm và giai nhân không thể rời nhau
Như tác phẩm của anh không xa rời lịch sử
Ngỡ rằng cưỡi ngựa xem hoa
Mà ngàn trang sách vỡ òa điều hay
Miệt mài đi khắp đó đây
Khuân về tặng bạn nặng đầy túi thơ.
Thấm đẫm trong tình quê ấy là nỗi trằn trọc của người đồng cạn, đồng sâu với gàu sòng, gàu dai tát mỏi “những tối cạn trăng, những sáng cạn ngày”...
Biển Sơn Trà nước trong veo
Đáy sâu in bóng ta neo vào mình.
Tiếc thời du học Liên Xô
Vẫn nghiêm nếp lính, đến giờ chưa hay
Mưa không gió, mưa không mây...