Thơ Nguyên Hùng
Dù trôi đâu vẫn không vơi nhung nhớ
Thương những mái chèo sấp ngửa sớm khuya
Đi hoài đi mãi mà không tới
Chợt hiểu... nhân gian chẳng có bờ!
Giọng đang vi vút sáo diều
Trái tim chất chứa thương yêu dâng người
Bước chân hẹn những chân trời
Mà sao nỡ vội buông rời nhân gian?
Phán như rồng cuốn thì nên tránh
Văn tựa rồng leo hãy quyết không
Những gốc bàng nay thành cây di sản
Tán sum suê che dịu vạn linh hồn
Giữa biển xanh chưa một lần được tắm
Anh về quê tiễn đưa năm
Để em ở lại xa xăm cuối trời
Bay qua ngàn dặm rối bời
Tháng hai đầy ắp màu xuân
dâng tràn bầu mật tình nhân ngọt ngào
Con đường có lá me bay
Là nơi anh với tháng ngày mộng mơ
Xa rồi cái thủa ngây thơ
Không chỉ những người cùng làng mới biết
Câu chuyện tình bất tử với Núi Đôi
Anh tập đếm cho tận cuối đời
Vẫn không biết mấy lần tim mình rớt
Anh đếm em để chia thơ chia nhạc