- Thơ bạn thơ
- Những cánh rừng hoài niệm | Chùm thơ về 27-7
Những cánh rừng hoài niệm | Chùm thơ về 27-7
NGUYỄN XUÂN DŨNG
Những cánh rừng hoài niệm
Có những cánh rừng, những ngọn núi gọi nhau
50 năm, 100 năm và gọi nhiều năm nữa
Gió da diết, gió âm thầm lặng lẽ đi tìm nhau mỗi mõm đá, gốc cây
Gió, núi gọi nhau để cùng về với Mẹ
Mẹ khuất bóng rồi. Gió, núi vẫn tìm nhau …
Có những cánh rừng vùi lấp những nỗi đau những giấc mơ nửa chừng nằm lại
Trăng ở đây phủ màu xám tái
Hoa ở đây đỏ máu các anh rơi
Chỉ lá cây là xanh vời vợi
Như thể đâu đây là chỗ anh nằm?
Có những cánh rừng con suối khóc ngàn năm
Còn khóc mãi không cạn dòng nước mắt
Khói sương giăng mờ miền xa thẳm
Phong kín, tàng lưu những khuôn mặt xanh ngời
Những ánh mắt như sao không nhấp nháy trên trời mà day dáy miên man giữa đại ngàn hoài niệm …
Tuổi 20 cánh võng, mái tăng làm bọc liệm
Hồn bay lên hoá linh khí tượng đài.
Có những cánh rừng ôm trọn những đời trai
Để lại cho ai một đời chờ đợi
Người hoá đá, Người lẫn vào trong đá
Người vì Tình yêu, Người dâng hiến cho đời!
Trưa không ngủ 17/7/2024.
HỒ THẾ THẮNG
Nhớ Trường Sơn
Đêm không ngủ lòng man mác nhớ
Kỷ niệm xưa ngày ấy ở chiến trường
Giữa rừng già đỉnh núi mờ sương
Xuyên kẽ lá trăng treo đầu võng
Mấy đứa thì thầm chuyện cô bạn dễ thương
A trưởng bảo thôi đừng lõng nhõng
Tranh thủ ngủ đi mờ sáng lại lên đường
Ngày ấy chúng tôi đi
Tuổi mười bảy khai gian thêm một tuổi
Vào Trường Sơn giữa mùa mưa lầy lội
Sốt rét rừng thèm quả khế chua
Đứa rụng tóc còn vài sợi lưa thưa
Ngán rau tàu bay còn hơn ngán pháo
Bốn mươi độ rét run vẫn bám chốt, bám đường
Đồng đội ơi nhớ lại càng thương
Gian khổ thế vẫn coi thường bom đạn
Vẫn hết lòng hy sinh vì bạn
Cõng bộ xuyên rừng giữa đêm vắng lặng
Tìm đội phẫu tiền phương mổ gắp đạn cứu người
Ác liệt vậy vẫn nở nụ cười tươi
Vẫn thầm mong ngày về chiến thắng
Năm ba năm trôi qua sao thời gian vẫn ngắn
Vẫn nhớ hoài ngày ấy ở Trường Sơn
NGUYỄN HỒNG BÁU
Dấu chân tròn đường quê...
(Viết tặng TB Quang Tùng và những người đã cống hiến một phần cơ thể cho Tổ Quốc VN nhân dịp 27/7)
Gập ghềnh vết dép cao su
Vết tròn nghiêng tựa đánh đu đường làng.
Con đường ngày ấy anh sang
Gọi chũm cau nép trầu vàng, mẹ thưa...
Duyên tình hai đứa ngày xưa
Đợi chờ nhạt cả nắng trưa thềm nhà.
Mỏi mòn gối lẻ tháng ba
Chăn đơn tháng bảy, người ta thì thào...
Ngày em nhạt thếch má đào
Chân tròn ghềnh gập gõ vào tình em.
Lệ thương rỉ giọt hàng đêm
Khai hoa... để khúc ruột mềm, đớn đau...(*)
Yêu thương vẫn đủ sắc màu
Biết đâu...đạn, thuốc vấy nhàu tình anh.
Chân tròn xoáy vết chiều lành
Như vầng trăng dát vạnh vành tình quê.
Chỉn chu, ngày tháng, đi về
Gạt lệ tủi, phận sum suê với đời
Ta ngồi, lặng ngắm, hóng lời
Vần thơ viết tặng Anh người thương binh!
TRỊNH ĐÌNH BÍCH
Chuyện tình ngày chiến tranh
Viết nhân ngày 27/7
Anh trở về thì sáo đã sang sông
Chẳng trách em, tại cái hôm báo tử
Đủ cả giấy tờ, ba lô, đủ cả!
Một năm sau em từ tạ lấy chồng
Một tình yêu đầu ai cũng ước mong…
Đã có lúc gọi mẹ anh là mẹ
Mặc, không một lá thư, vẫn giữ tình trọn nghĩa
Cho đến ngày tin anh đã hi sinh
Năm năm trời qua đã vơi nhạt bóng hình
Hai đứa con, một trai một gái
Chẳng xa lạ người cùng làng ngày ấy
Cũng yêu em nhưng đến muộn, nên đành…
Rồi một ngày nơi sơ tán, chiến tranh
Xôn xao lắm anh trở về đột ngột
Đôi nạng gỗ gõ nhạc buồn từng nốt
Nhìn ban thờ, hình chiến sỹ áo xanh
Mẹ gào lên nức nở gọi tên anh
Cha chẳng biết nói gì cứ thuốc lào mà rít
Chật trong nhà, ngoài ngõ bầy con nít
Cứ lăng xăng, lạ đã chết còn về!
Cấy ngoài đồng em cũng đã được nghe
Hàng mạ bỗng rối tay chẳng thẳng hàng như trước
Không dám gặp anh, em một mình từng bước
Sợ ai nhìn thấy nước mắt đang rơi
Chiến tranh đã qua đi mà vết thương cho cả ba người
Anh cũng đã có nơi cắm con sào bến đỗ
Một câu chuyện đến ngày này lại nhớ
Kể nhau nghe ai cũng bảo, một thời!
21/7/2023