TIN TỨC
icon bar

Lục bát Nguyễn Phúc Lộc Thành

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2024-01-08 15:46:34
mail facebook google pos stwis
2353 lượt xem

PHẠM XUÂN NGUYÊN

Tính cả ba tập lục bát đã ra mắt năm 2018 là “Khúc hát sông Thương” (108 bài), “Chiều” (36 bài) và “Chân quê” (36 bài) thì đến nay Nguyễn Phúc Lộc Thành đã in 5 tập thơ lục bát. Ở hai tập mới này, “Mẹ” (36 bài), “Đồng sen tàn” (108 bài, trong đó 36 bài viết về đồng sen tàn, 36 bài viết về mùa sấu rụng và 36 bài viết về tháng Sáu). Như vậy, trong 5 năm vừa qua Nguyễn Phúc Lộc Thành là người làm thơ lục bát vào loại tập trung nhất, nhiều nhất của thơ Việt.


Nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên

Tự nhiên mà thể thơ dân tộc này đã ám hồn tác giả. Từng in truyện ngắn và tiểu thuyết từ năm 1994, sau ngót 30 năm tạm ngừng văn chương theo việc kinh doanh, Thành đã trở lại văn đàn gây một cú sửng sốt cho giới văn chương và độc giả với bộ tiểu thuyết trường thiên 8 tập “Cõi nhân gian” và các thi tập lục bát như nói trên. Dường như có sự bừng ngộ nào đó trong tâm trí tâm thức tâm cảm của con người này khiến Nguyễn Phúc Lộc Thành viết như lên đồng, như nhập đồng. Kỳ lạ là văn xuôi đã cuốn Thành đi ào ạt kiểu nước lũ thì thơ lục bát lại ru Thành kiểu dòng trôi, hai kiểu viết tương mâu thuẫn nhưng thống nhất trong một tâm hồn, một con người.

Đọc thơ lục bát của Nguyễn Phúc Lộc Thành ta thấy gì?

Trước hết phải nói cái sự dũng cảm của tác giả. Giữa thời buổi còn rất ít nhà thơ dám viết lục bát vì sợ không phá nổi cái khuôn truyền thống cố định sáu tám với vần điệu nhịp điệu bằng trắc trói buộc thì Thành hăm hở xông vào. Anh không sợ khó. Mà anh còn tự đặt mình vào thế khó để thử thách mình: viết về cùng một đề tài, mỗi đề tài viết 36 bài. Viết thế dễ lặp, dễ nhàm, dễ đơn điều lắm chứ. Với ai thì có thể, với Thành thì chưa thể. Tôi nói anh liều, nhưng là cái sự liều mình chứ không phải liều mạng. Người liều mình là người biết việc mình làm, bất chấp mọi sự, quyết xông pha để cố làm được cái việc ấy. Kẻ liều mạng là chỉ làm lấy được. Nguyễn Phúc Lộc Thành vẫn đang hăm hở cầm câu sáu câu tám làm hai bơi chèo con thuyền thơ của mình lướt đi trên dòng sông thơ Việt. Và anh mời bạn đọc cùng anh lên thuyền thả thơ.

Lục bát của Thành có dư vị ca dao truyền thống.

Đôi ta như bánh đã rền

Như da đã mật như men đã đầy (Mùa sấu rụng-4, tr. 90)

Người thơm ánh mắt cũng thơm

Tôi buồn đến cả cọng rơm cũng buồn (Đồng sen tàn-12, tr. 30)

Có những từ vương vấn xưa cũ.

Tôi ngồi lau lệ vàng rơi

Gặp vân tay cũ bời bời trên da. (ĐST-17, tr. 40)

Mẹ về. Dúm đất là nhà

Cổ khâu làm áo tha ma ngút ngàn (Mẹ-13, tr. 35).

Ai đã đọc “Cung oán ngâm khúc” (Nguyễn Gia Thiều) thì nhớ câu “Trăm năm còn có gì đâu/ Chẳng qua một nấm cổ khâu xanh rì”.

Lục bát biến thể cũng được anh dùng.

Chân em đã vội rũ bùn

Bỏ đồng sen buồn về bến làng Mơ. (ĐST-6, tr. 19)

Tôi thẹn còn em thì cười

Áo khoe hương trời. Da thật thà đêm. (ĐST-32, tr. 70)

Môi em nở, tắt trời sao

Mầm thời gian nào đang tích tắc non. (Tháng Sáu-35, tr. 226)

Nhưng ở đây đã có thể nhận thấy, cũng như ở mấy câu trên, lối chấm câu ở giữa dòng thơ đã là của hiện đại từ thời Thơ Mới. Nguyễn Phúc Lộc Thành tiếp nhận hết những gì lục bát đã có từ xưa đến nay.

Như kiểu tiểu đối có từ thời Nguyễn Du trong “Truyện Kiều”.

Ngón gầy bấm xuống nước non

Biển ri rỉ máu. Đảo mòn mòn đau. (M-18, tr. 47)

Đêm dài tự sợi bấc đèn

Đời lom đom lửa. Buồn len lén về. (ĐST-4, tr. 13)

Tay ôm chật đất chật trời

Ngày tìm long mạch. Đêm khơi nguồn tình. (MSR-5, tr. 92)

Em thơm tóc phố nâu trầm

Nghiêng nghiêng hàng sấu. Lâm thâm bóng hè. (MSR-13, tr. 107)

Trăng cong tựa miếng trầu têm

Già ngày mờ nguyệt. Non đêm dậy hằng. (MSR-24, tr. 129)

Em về mới một ngày đàng

Mà bình minh vỡ mà hoàng hôn rơi. (ĐST-26, tr. 59)

Anh kế thừa lối vắt dòng (enjambement) của Thơ Mới học thơ Pháp:

Một ngày, nắng vẫn còn đui

 trên đôi mắt ngậm ngùi thế gian. (M-28, tr. 70)

Cả cách lấy thiên nhiên ví cho con người chứ không phải ngược lại, điều bây giờ tưởng bình thường nhưng nhờ thơ Pháp thơ Việt mới có được từ hồi Thơ Mới.

Phập phồng tươi. Phập phồng non

Trăng như một miếng ngực non đang rằm

Trong những tìm kiếm của mình Nguyễn Phúc Lộc Thành đã gặp người trước.

Hương sấu thơm lừng trời trưa

Hình như cả tiếng mõ chùa cũng thơm. (MSR-7, tr. 96)

Nhà thơ Lê Thái Sơn (1949 – 2013) từng viết: “Những mùa hoa đại trắng/ Tiếng mõ chừng cũng thơm”.

Cho đến một cách làm mới lục bát mà Thành dùng khá nhiều trong thơ mình, thì vẫn đã có người làm. Đó là cách hiệp vần ở câu bát bằng những từ láy. Trước Thành, nhà thơ, giáo sư văn học Mã Giang Lân đã thử nghiệm điều này. Có thể Thành không biết thơ của người trước, anh chỉ theo cảm xúc của mình mà thành thơ, nhưng tôi dẫn ra để thấy lục bát khó đến thế nào.

Tôi đằm như nghiến như mun

Em – mồi rơm rạ trong hun hút mùa. (ĐST-6, tr. 18)

Quanh ta mưa trắng cả rồi

Giời thì thác loạn đất tơi tả sầu. (ĐST-33, tr. 72)

Mưa ướt làn da em trơn

Má em nhạt phấn môi ngơn ngớt hồng. (MSR-1, tr. 83)

Tiếng rao đêm như trách hờn

Ai mang não nuột mà mơn trớn mùa. (MSR-3, tr. 87)

Phố buồn vào giấc ngủ hờn

Đêm tôi tàn tạ, em mơn mởn ngày. (MSR-8, tr. 97)

Hình như em mới qua đây

Hàng mi em cũng mới đầy đặn mưa. (MSR-9, tr. 99)

Một đàn kiến gió đi hoang

Trên sợi gân lá đang ràng rạc xơ. (MSR-14, tr. 110)

Xác thân chưa kịp rũ bùn

Tình lên thanh sạch trong hun hút bờ. (MSR-16, tr. 114)

Đêm chưa đủ tối đã ngày

Tôi thì rười rượi em đây đẩy hờn. (MSR30, tr. 141)

Sông em khi lở khi bồi

Phù sa tôi cặn những hôi hổi sầu. (MSR-16, tr. 143)

Em tôi thề nguyệt thề hằng

Rồi chim giã bạn trong vằng vặc khuya. (MSR-31, tr. 144)

Những bờ tóc rối ngược xuôi

Ngủ trong ngực tối cứ rười rượi da. (MSR-36, tr. 153)

Chạng vạng trời đất cuồng say

Khuông da ứa mật mà ngầy ngậy nâu. (TS-4, tr. 164)

Em ơi tình rất vừa nhau

Đà Lạt đêm ấy vẫn thau tháu buồn… (TS-4, tr. 164)

Ta về hỏi mấy canh thâu

Làm sao quên được lúc thau tháu tình. (TS-8, tr. 171)

Em thì ngân ngấn mi ngày

Đêm giam tôi giữa buồn ngây ngất buồn. (TS-7, tr. 169)

Em ơi đêm xuống, bần thần

Nửa e ấp vạt nửa vân vê tà. (TS-8, tr. 171)

Đừng em, màu ngực hây hây

Đừng điên thêm nữa chiều bây bẩy hờn. (TS-10, tr. 175)

Những háu háu đến mòn ngày

Những đêm phồn đắm những đày đoạ thân. (TS-12, tr. 179)

Ta như vạt yếm đợi tay

Như vũng môi hạn chờ lầy lụt môi. (TS-16, tr. 187)

Thôi đừng ướt mắt mi thưa

Đừng run lên nữa lúc vừa vặn đêm. (TS-17, tr. 189)

Hôm nay đã lép bông gầy

Hôm qua mình vẫn còn mây mẩy đòng. (TS-29, tr. 213)

Trăng xưa em bảo không màu

Sao nay vàng vọt màu đau đáu buồn. (TS-24, tr. 203)

Việc đặt từ láy vào chỗ gieo vần này đã phá vỡ nhịp điệu quen thuộc 2/2 của lục bát truyền thống, tạo ra nhịp ngắt 1/2/1 ở câu bát, buộc người đọc có điểm dừng để nghĩ. Nhưng thống kê trên cũng cho thấy Nguyễn Phúc Lộc Thành hữu thức (hay vô thức) vận dụng kiểu gieo vần này khá nhiều.

Từ đó anh làm mới lục bát theo cách của mình. Bằng cách tạo ra những thi ảnh khác lạ. Và tìm những từ ngữ khác lạ. Lấy thí dụ như mặt trăng tưởng đã cũ mèm trong thơ bao đời trở nên mới khác trong thơ Thành.

Trăng như trên giá hành hình

Đêm nay lặng lẽ gieo mình chín phương. (TS-9, tr. 174)

Trăng nằm bên lũ sao buồn

Cong như mẻ lưới ai buông xuống đời. (TS-28, tr. 212)

Hay như làn môi/đôi môi không thể thiếu trong thơ tình đến Thành cũng không còn là môi ấy nữa. Môi trong lục bát của Thành đã khác đến thèm thuồng.

Ngực non nay đã ngủ rồi

Hay phập phồng đón môi tôi ra ràng. (MSR-11, tr. 104)

Ta như vạt yếm đợi tay

Như vũng môi hạn chờ lầy lụt môi. (TS-16, tr. 187)

Ta về môi vẫn chạm môi

Thật từ bi để đãi bôi cuộc tình. (MSR-21, tr. 124)

Môi em là ngải của trời

Là hàng binh của những lời mật hoa

Và tươi hơn cả lụa là

Là miếng thính đêm đêm ma dụ người. (TS-22, tr. 199)

Môi tôi nhất quỷ nhì ma

Đêm nay làm thợ thuộc da môi người. (TS-32, tr. 220)

Mắt em trăng đắm bèo trôi

Ta cùng ôm lấy phao môi mà chìm… (TS-33, tr. 222)

Xưa môi nhau nhóm lửa điều

Hoá thân thành củi ta thiêu cháy tình (MSR-34, tr. 149)

Bỏ trăng tháng sáu mòn đêm

Để mơ một ngụm môi em ngọt ngào. (TS-17, tr. 190)

Vết môi tựa những mũi khâu

Trên da, vá đến ngàn sau chẳng lành. (TS-3, tr. 162)

Để nói về cái khác của thơ lục bát Nguyễn Phúc Lộc Thành có thể đọc hai câu này.

Sớm nay chiếc tiểu bình minh

Chứa đầy tro nóng của hình hài nhau. (MSR-34, tr. 149)

Mà thực ra đọc vào hai tập thơ mới, cũng như cả năm tập thơ lục bát của Thành, có thể dẫn ra được nhiều câu lạ và mới của tác giả về ý, về tình, về cách viết.

Như thế có thể nói Nguyễn Phúc Lộc Thành đang gieo một hy vọng và niềm tin cho thể thơ truyền thống này của thi ca dân tộc. Anh không chỉ sáng tác mà còn muốn hành động để neo giữ và đẩy tới con thuyền thơ lục bát tới những bến bờ xa khác. Hy vọng nhiệt huyết và công sức của anh sẽ được đền đáp bằng những câu sáu tám thành thơ hay của chính anh và cả của nhiều người thơ khác.

Nguồn: https://vanvn.vn/luc-bat-nguyen-phuc-loc-thanh/

 

Bình luận

Để lại comment

Bài viết liên quan

Xem thêm
Bàn tròn kỳ 25: Minh bạch là điều kiện sống còn của uy tín văn chương
Bàn tròn kỳ 25 chọn hai bài viết mới nhất của nhà văn Đặng Chương Ngạn về “thầy Uông” – thành viên Hội đồng Sơ khảo – như chất liệu để trao đổi thẳng thắn.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 24: Trăm Ngàn câu hỏi, một chữ Minh bạch
Xin mời bạn đọc cùng ngồi lại, để lắng nghe, để bàn luận, và biết đâu, để cùng trả lời câu hỏi day dứt: Liệu văn chương Việt có thể đứng thẳng bằng phẩm giá của nó, hay sẽ mãi lẫn lộn trong những “trăm ngàn” trò chơi lợi ích?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 23: Giải thưởng, danh hiệu và chuẩn mực văn chương hôm nay
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta chủ yếu xoay quanh truyện ngắn Trăm Ngàn, thì lần này, hai ý kiến góp mặt mở rộng vấn đề sang một góc nhìn gai góc hơn: chuyện “lợi ích nhóm” trong đời sống văn học – nghệ thuật.
Xem thêm
Những câu thơ thức “canh chừng lãng quên”
Với cảm hứng từ hai tứ thơ độc đáo – Cõng bạn đi chơi của Vương Cường và Dìu mẹ đi thăm mộ mình của Hồ Minh Tâm – bài viết của Bùi Sỹ Hoa (đăng trên Tạp chí Sông Lam, số 7/2025) đưa người đọc bước vào thế giới thơ về đề tài thương binh – liệt sĩ bằng một góc nhìn mới mẻ, giàu sức ám ảnh.
Xem thêm
Thơ Nguyễn Đức Hạnh, nỗi niềm thành mây trắng
Cánh buồm thao thức trân trọng giới thiệu bài viết của TS, nhà thơ, nhà phê bình Lê Thành Nghị - một bài viết công phu, giúp người đọc soi chiếu tập thơ Khát cháy từ nhiều chiều, để người đọc khám phá một “hiện thực khác” giàu thi vị.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 22: “Một truyện ngắn dở như thế thì cãi nhau làm cái gì?”
Với góc nhìn của một người giàu trải nghiệm nghệ thuật, đạo diễn Lê Hoàng đã viết một status “thẳng ruột ngựa” về Trăm Ngàn: không quanh co, không xoa dịu, không hề sợ đụng chạm.
Xem thêm
Hà Thanh Vân: “Tôi đã định không nói gì thêm…” – Nhưng ai cho tôi yên đâu!
“Tôi đã định không nói gì thêm…” – nhưng rồi, như một tật xấu khó bỏ, TS Hà Thanh Vân lại tiếp tục viết.
Xem thêm
Từ motif cũ đến thông điệp nhân văn mới – một góc nhìn chuyên môn và cảm xúc
Theo PGS.TS Nguyễn Đức Hạnh, từ motif cũ, cách kể cũ, Vũ Ngọc Thư vẫn mang đến một truyện ngắn tốt – nhờ biết giữ lại giá trị của những điều quen thuộc và gợi mở một cảm quan hiện đại về hậu chấn chiến tranh. Đặc biệt là cái nhìn đầy chia sẻ với người phụ nữ và trẻ em – những phận người thường bị khuất lấp sau vầng hào quang chiến thắng.
Xem thêm
Từ chuyện “Trăm ngàn” nghĩ về phê bình và giải thưởng văn chương
Bàn tròn Văn học xin giới thiệu hai góc nhìn từ nhà văn Nguyễn Quế và cử nhân Sử học, CCB Nguyễn Xuân Vượng – như thêm hai lát cắt cho tấm gương phản chiếu đời sống văn chương hôm nay.
Xem thêm
Phê bình cần lý trí và người viết cần lắm lòng nhân ái
Trong bài viết “Trăm Ngàn trước búa rìu dư luận” dưới đây, nhà văn Phan Thị Thu Loan không đứng về phe nào, chỉ chọn đứng về phía sự hiểu – và sẻ chia.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 15: Cuộc thi văn chương có bị “đánh cắp”?
Kỳ này trân trọng giới thiệu một số ý kiến tiêu biểu từ các nhà thơ, nhà văn – như một cách lan tỏa lòng yêu nghề, yêu sự thật và dám lên tiếng trước những điều bất minh:
Xem thêm
Minh bạch đến đâu là đủ? Và liệu chúng ta có đang đòi hỏi quá mức?
Mời bạn đọc cùng theo dõi bài viết của nhà văn Đặng Chương Ngạn — một tiếng nói tỉnh táo trong bão thông tin — và cùng Bàn tròn giữ vững tinh thần đối thoại xây dựng, công tâm, và văn minh.
Xem thêm
Đọc xong buồn... mà không hiểu vì sao tôi buồn
Một bài viết ngắn, không nặng lý luận, nhưng có sức truyền cảm – bởi nó được viết từ trải nghiệm, từ nhân cách và từ tình yêu thực sự với văn chương.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 12: Ai mê cứ mê, còn gã thì hổng mê truyện này!
Một bài viết dễ thương, đúng chất “báo bổ”, và cũng là một dư vị khác lạ góp vào mâm Bàn tròn lần này – nơi mà mỗi tiếng nói đều có giá trị khi được gửi gắm với tinh thần xây dựng và vì văn chương một cách chân thành.
Xem thêm
Bàn tròn Văn học kỳ 11: Rơi tõm vào vực thẳm…
Với tiêu đề gợi hình Rơi tõm vào vực thẳm…, bài viết không chỉ phản ánh nỗi hụt hẫng của người cầm bút, mà còn phơi bày sự sụp đổ âm thầm của niềm tin.
Xem thêm
Một góc nhìn có thể không thuận nhưng cần thiết
Bàn tròn Văn học kỳ 10 trở lại với một tiếng nói… không êm ái, thậm chí có phần khá gắt, nhưng đáng để đọc: TS. Hà Thanh Vân, người vẫn kiên trì với góc nhìn phân tích trên cơ sở một kiến văn đáng nể, và không né tránh các câu hỏi về chất lượng thực sự của một tác phẩm văn chương.
Xem thêm
Có nhất thiết phải “xài thuần Nam Bộ” thì mới gọi là truyện miền Tây?
Dưới góc nhìn của một người làm thơ nhưng không thiếu lý luận, bà đặt Trăm Ngàn vào những câu hỏi không dễ trả lời
Xem thêm
Một truyện ngắn trung bình với những tín hiệu tích cực đáng mong chờ
Kỳ 8 này, chúng tôi xin giới thiệu một bài viết khá công phu của tác giả SƠN HÀ – “một giáo viên dạy văn bình thường” đã nghỉ hưu, nhưng vẫn còn nặng lòng với văn chương và nghề dạy học.
Xem thêm