TIN TỨC
icon bar

Cảm nhận bài thơ “Về với em thôi” của nhà thơ Nguyễn Minh Tâm

Người đăng: nguyenhung
Ngày đăng: 2023-02-26 08:45:24
mail facebook google pos stwis
2107 lượt xem

PHAN CHÍ THẮNG (PHAN CHI)

Trưa nay nhà thơ Nguyễn Minh Tâm từ TP. HCM ra mang theo tập thơ “Ấm lạnh pháp đình” của anh do NXB Hội Nhà văn ấn hành cuối năm 2022.

Tôi không có tham vọng giới thiệu cả tập thơ 104 bài của luật sư Nguyễn Minh Tâm. Nhiều người biết anh là một luật gia nổi tiếng, nguyên uỷ viên Ban Thường vụ, phó Tổng thư ký Liên đoàn Luật sư VN, nguyên Tổng biên tập Tạp chí Luật sư Việt Nam. Nhưng thú thật, nhà thơ Nguyễn Minh Tâm chưa nổi tiếng bằng luật sư Nguyễn Minh Tâm, dù từng cho ra đời 3 tập thơ và 1 tập văn dày dặn.

Ấm lạnh pháp đình là tập thơ chủ yếu nói về nghề, một nghề tưởng nặng về lý, lý trên hết là nghề luật sư. Song chính những ngang trái, những bất cập thậm chí đôi khi cán cân công lý bị nghiêng ngả đã làm cho luật sư Nguyễn Minh Tâm đau xót, dằn vặt, đấu tranh cho công lý, và làm cho nhà thơ Nguyễn Minh Tâm phải cầm bút trải lòng thành nhiều bài thơ nói về nghề - trường hợp hiếm hoi trên thi đàn Việt Nam.

Tôi chưa đọc hết tập thơ nhưng trưa nay Nguyễn Minh Tâm đã trình bày mấy bài thơ của anh, trong đó có bài “Về với em thôi” mà anh đã đọc với một giọng ấm áp truyền cảm. Tôi thích bài thơ đó và ngay lập tức xin phép các lão văn nhân Văn Đình Chinh, Trung Trung Đỉnh, Trần Ngọc Vương, Phạm Lưu Vũ, Nguyễn Thành Phong, Phạm Xuân Nguyên cho tôi “xí phần” viết cảm nhận về nó.

Về với em thôi nằm trong số ít bài thơ không trực tiếp nói về nghề và môi trường pháp đình đầy nóng lạnh. Một chút chán chường, một chút bất lực của người cả cuộc đời cống hiến cho pháp đình, mong muốn nó tốt đẹp, để rồi “về với em thôi!”

Đó còn là cảm nhận có lỗi với người vợ vì bao nhiêu năm anh lao đầu vào công việc, chưa chăm sóc chị được nhiều chăng?

“Ta trả lại cái nỗi buồn thế sự

Vì đời ta cũng đã mãn chiều rồi

Và cũng ngán cái bàn chân lữ thứ

Thèm quay về với bếp của em thôi”

Người ta hay nói về hưu là “về vườn”, Nguyễn Minh Tâm “về với bếp của em”. Bếp là gia đình, là nơi ấm cúng nhất trong gia đình người Việt. Người Nga có câu ngạn ngữ “nhà tôi là thành luỹ của tôi”, nhà là nơi bất khả xâm phạm, là lãnh địa cuối cùng của tôi. Người Việt rất hay khi gọi vợ là “nhà tôi”, vợ là nguyên cả pháo đài thành lũy của tôi.

Từ ấm lạnh pháp đình về với hơi ấm gia đình, tác giả dùng hình ảnh cái bếp rất đắt.

Em sẽ nấu bát canh chua với con cá ta câu từ thuở thiếu thời rồi thả vào dòng hoang dã nay bắt về cho em nấu. Không thể không thích tứ thơ này. Có phải là con bống trong chuyện cổ tích, không biết, chỉ biết đó là thứ cặp tình nhân để dành bây giờ mới có dịp mang ra thưởng thức. Tất cả giữa hai người còn khôi nguyên, mới mẻ.

“Ta sẽ hát em nghe một điệu hò sông nước

Khi ta vui lượm được ở miệt vườn

Câu hát ấy ta ghi trong vạt áo

Áo giặt rồi câu hát vẫn còn vương”

Tình tứ quá, họ vẫn còn đủ lãng mạn “anh hát em nghe” song không phải là bài bolero sướt mướt mà là bài hát của sông nước quê hương. Động từ “nhặt được” ở miệt vườn cho ta thấy ai đó đã đánh rơi, đã lãng quên mất nó. Ta chép vào vạt áo, dễ thương quá. Áo giặt rồi câu hát vẫn còn vương - dễ thương được nâng lên một nấc mới.

Sau bữa cơm chiều, hai người ngồi thưởng trà, “trà em pha có vị trường xuân”. Tôi uống trà đã nhiều, chưa bao giờ nghe nói có vị trường xuân - xuân lâu dài. Chắc là chỉ có “trà em pha” mới có vị ấy. Từ ấm trà mạn tác giả chuyển sang thứ trà khác, rất khéo:

“Ta cùng nhấp đời nhau trong hương trà thơm phức

Cho em quên hết mọi tảo tần”

“Nhấp đời nhau” là cách nói lạ, đời người này là chất dinh dưỡng, cũng là thú hưởng thụ cho đời người kia. Ghi nhận và đánh giá được hết mọi tảo tần của vợ.

Khổ thơ cuối mới “chết người”:

“Và đêm xuống trăng vàng như rót mật

Tay ta đây em cứ gối đầu say

Ta sẽ biến lòng em thành mật thất

Để cho ta tu nốt kiếp đời này”

Lãng mạn quá, trăng vàng ngọt ngào, nàng tin cậy gối lên tay chàng ngủ, chàng thì biết “nhà tôi” không chỉ là “vợ tôi” mà còn là mật thất tôn nghiêm để tôi tu nốt kiếp đời.

Tu nốt nghĩa là đã từng tu chứ không phải giờ mới tính chuyện tu.

Nguyễn Minh Tâm dùng từ và hình ảnh rất đắt. Tôi cho rằng “Về với em thôi” là một bài thơ tình hay mặc dù không có một lời yêu hoa mỹ nào hết.

Có thể tôi chưa cảm nhận được hết những cái hay của bài thơ.

Giã bạn ra về tôi đi đón cháu rồi ngồi viết bài này, như một cách đồng cảm và tri ân Nguyễn Minh Tâm - luật sư, nhà thơ - người bạn trên Facebook đã lâu hôm nay mới gặp ngoài đời.

Bình luận

Để lại comment

Bài viết liên quan

Xem thêm
Tản mạn chuyện... thẩm thơ
Tôi không nhớ chính xác đã đọc bài tổng kết cuộc thi thơ của Xuân Diệu vào năm nào, nhưng ấn tượng về sự tinh tế của ông hoàng thơ tình này vẫn còn mãi. Có hai ví dụ về những góp ý của nhà thơ Xuân Diệu mà tôi không thể quên.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 36: Khi nhà thơ bị “vô hình” trong ca khúc phổ thơ
Có một nghịch lý đáng buồn trong đời sống âm nhạc – thơ ca: ca khúc phổ thơ thì nhiều, nhưng tên nhà thơ thường bị quên lãng.
Xem thêm
“Chữ gọi mùa trăng” – Khúc tri âm dịu dàng của một tâm hồn nữ tính
Tập thơ “Chữ gọi mùa trăng” của Triệu Kim Loan là thế giới nội tâm phong phú, đa chiều của một tâm hồn phụ nữ đầy trải nghiệm.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 35: Ai đang gieo “tin giả” trong văn học?
Ai mới thật sự gieo “tin giả” vào lòng công chúng? Và phải chăng chính sự thiếu minh bạch, thiếu chính trực của những người cầm bút mới là “chất độc” đầu độc niềm tin văn học hôm nay?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 34: Hư cấu nghệ thuật trong phim “Mưa đỏ”
Một tác phẩm nghệ thuật thành công không nằm ở việc tái hiện chính xác từng chi tiết, mà ở chỗ khơi dậy tình yêu nước và lòng biết ơn cha anh, để lịch sử tiếp tục sống động trong tâm thức nhiều thế hệ.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 33: Khi “cái kết nhân văn” đi nhanh hơn tâm lý nhân vật
Truyện muốn nhấn mạnh tình máu mủ nhưng lại quên rằng tình phụ tử cũng cần thời gian và sự bồi đắp. Khi sự hòa giải diễn ra quá nhanh, cái nhân văn mà tác giả mong muốn dễ trở thành “nhân văn nóng vội”, chưa kịp đi qua những ngập ngừng, day dứt – vốn là hơi thở của đời thường.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 32: Nguyễn Duy và tiếng chuông gọi tên mười loại phê bình
Bài văn tế đặc biệt của nhà thơ Nguyễn Duy – một lời cảnh tỉnh, một tiếng chuông thức tỉnh từ một thi sĩ từng trải
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 31: Trăm Ngàn – từ cẩu thả chữ nghĩa đến vụng về truyền thông
Lần này, chúng ta hãy nghe hai cây bút vốn được xem là “những kẻ lắm chuyện” – TS Hà Thanh Vân và nhà văn Đặng Chương Ngạn nói gì? Một người đào sâu từ góc độ truyền thông – giữa báo chí chính thống và mạng xã hội, một người lại lật tung những chi tiết cẩu thả và phi lý trong chính văn bản truyện.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 30: Khi ý tưởng bị đánh tráo
Bàn tròn Văn học kỳ 30 xin mời bạn đọc cùng đối thoại về câu chuyện này – không phải để truy cứu cá nhân, mà để suy nghĩ sâu xa hơn: văn chương sẽ đi về đâu, nếu lòng tin của người viết trẻ bị phản bội và lòng tin của công chúng bị bỏ rơi?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 29: Phản biện ẩn danh - Dũng khí hay sự né tránh?
Trong Bàn tròn kỳ này, câu chuyện nói về hiện tượng phản biện văn chương dưới những cái tên xa lạ, thậm chí là ẩn danh.
Xem thêm
Thi pháp của thơ ngắn – Trường hợp Mai Quỳnh Nam
Trong tất cả các thể loại văn học, thơ ca là nơi ưu tiên hàng đầu cho các hình thức ngắn gọn. Điều này không chỉ thể hiện ở độ dài khiêm tốn của các tập thơ mà còn nằm ở đặc trưng nội tại của thơ, vốn hướng đến sự cô đọng hơn so với các thể loại khác (như tiểu thuyết).
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 28: Minh bạch – từ chuyện nhỏ đến vấn đề lớn
Bàn tròn Văn học kỳ 28 không nhằm khơi gợi thị phi, càng không phải góp gậy góp đá “đánh hội đồng” một tổ chức nghề nghiệp mà chính “thư ký bàn tròn” này được vinh dự là hội viên.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 27: Công bằng trong xét giải - Từ quy chế đến thực tiễn
Giải thưởng văn học hằng năm của Hội Nhà văn Việt Nam đang đối diện một nghịch lý: quy chế một đằng, thực tế một nẻo.
Xem thêm
“Lời ru bão giông” - Hành trình từ chiến trường đến nhân sinh
Lời ru bão giông của Trần Hóa không chỉ là một tập thơ, mà là bản hòa tấu của ký ức, trải nghiệm và những suy ngẫm về đời sống.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 26: Khi công bằng bị bỏ quên, im lặng trở thành câu trả lời
Bàn tròn Văn học kỳ này xin giới thiệu nội dung tóm lược của hai bức thư ngỏ – coi đó như một lời chất vấn trực diện, một thử thách đối với tính minh bạch và liêm chính của một cuộc thi văn chương quốc gia.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 25: Minh bạch là điều kiện sống còn của uy tín văn chương
Bàn tròn kỳ 25 chọn hai bài viết mới nhất của nhà văn Đặng Chương Ngạn về “thầy Uông” – thành viên Hội đồng Sơ khảo – như chất liệu để trao đổi thẳng thắn.
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 24: Trăm Ngàn câu hỏi, một chữ Minh bạch
Xin mời bạn đọc cùng ngồi lại, để lắng nghe, để bàn luận, và biết đâu, để cùng trả lời câu hỏi day dứt: Liệu văn chương Việt có thể đứng thẳng bằng phẩm giá của nó, hay sẽ mãi lẫn lộn trong những “trăm ngàn” trò chơi lợi ích?
Xem thêm
Bàn tròn kỳ 23: Giải thưởng, danh hiệu và chuẩn mực văn chương hôm nay
Nếu ở các kỳ trước, chúng ta chủ yếu xoay quanh truyện ngắn Trăm Ngàn, thì lần này, hai ý kiến góp mặt mở rộng vấn đề sang một góc nhìn gai góc hơn: chuyện “lợi ích nhóm” trong đời sống văn học – nghệ thuật.
Xem thêm