- Ngôn ngữ-Lý luận - Phê bình
- Làm quen với người “giàu có”
Làm quen với người “giàu có”
BẠN BÈ VIẾT VỀ THƠ NGUYÊN HÙNG
NGUYỄN LÂM CÚC
Tôi đọc những dòng thơ đầu tiên của anh Nguyên Hùng là những dòng viết về biển:
Anh lớn lên trên sóng
Nên say hoài biển xanh
(Biển và em)
Hai câu thơ trên, anh Nguyên Hùng từng chọn để làm lời “ngỏ” với bạn đọc blog, bây giờ bài thơ ấy cũng được anh chọn mở đầu tập “Cánh buồm thao thức” như một lời tự giới thiệu về mình, về quê anh, vùng biển Cửa Lò Nghệ An.
Biển còn là đề tài được anh viết rất nhiều, và biển trong thơ Nguyên Hùng thật rạt rào, miên man những cơn sóng vỗ lên bờ thương nhớ đến thao thức. Bài thơ nào về biển của anh cũng trĩu nặng một tình yêu tha thiết. Hình ảnh những cơn sóng nâng đỡ anh, vỗ về và êm đưa cánh võng, ru anh, một thời ấu thơ. Lời ru ấy, tiếng sóng ấy, cho đến bây giờ khi đã đi xa quê hương ngàn dặm, khi tuổi thơ lùi vào đâu đó trong mịt mờ ký ức mà vẫn chòng chành say, cơn sóng. Để rồi một hôm nào đó, trở về, lang thang một mình trên biển xưa, đau đáu:
Em xa rồi, còn mình ta với biển
Với muôn trùng sóng nhớ gọi tên em.
(Trên bãi biển đêm rằm)
Hay:
Anh đã viết cả ngàn lần về biển
Về tình yêu không có bến bờ
Vẫn khát khao như chưa từng được nếm
Vị mặn mòi của biển cả- nàng thơ
(Tản mạn về biển)
Tuy nhiên, cái đằm, cái lắng trong thơ của Nguyên Hùng, lại là những bài thơ viết để tâm sự, để sẻ chia với nàng thơ những nỗi niềm của lòng anh, nỗi niềm cuộc đời mà một lúc nào đó bỗng xô lệch về một phía, khiến con người tưởng như khó có thể quân bình được:
Lại một tết, một mùa Xuân côi cút
Côi cút lặng thầm giữa tổ ấm và em.
Bởi lỡ để vuột tầm tay hạnh phúc
Anh thành người nửa dại nửa điên
(Nói với em)
Hoặc:
Đến bây giờ anh vẫn chẳng tin
Con tim em đã thuộc về kẻ khác
Và chẳng tin cái điều khiến lòng anh tan nát
Nay với em, anh như kẻ qua đường
(Có lẽ nào)
Có lẽ, chúng ta ai cũng muốn tin rằng tình yêu là điều duy nhất vĩnh cữu trường tồn. Thế rồi vì một lẽ nào đó, niềm tin của chúng ta bỗng hóa thành bóng nước ào vỡ tan tành mà không sao hàn gắn được. Lúc ấy, với anh Nguyên Hùng, Nàng thơ đã tìm đến anh, hay nói cách khác, anh tìm đến với Thơ như một cách giải bày, và anh đã được chia sẻ. Những bài thơ ấy là một nốt lặng, một bậc trầm trong đời anh, hay nói cách khác đó chính là tiếng lòng khắc khoải của một hồn thơ.
Nhưng xuyên suốt tập “Cánh buồm thao thức” của anh Nguyên Hùng là những bài thơ hồn hậu, những câu thơ bình dị viết về cuộc sống đầy sắc màu và âm thanh rộn ràng hạnh phúc:
Đường xưa xanh mộng ước
Đôi chân bước nhẹ thênh
Bầu trời xanh ngọc biếc
Tóc em trôi bồng bềnh
Đường xưa thơm hương cỏ
Bước chân em thật mềm
Phượng hồng xòe ô đỏ
Làm khung trời dịu êm…
(Đường xưa áo trắng).
Bài thơ đem lại cho người đọc một cảm giác xao xuyến khi trở về với tà áo trắng trinh nguyên tung bước trên những con đường đầy xác hoa phượng đỏ của cái thủa học trò. Tinh nghịch hơn, chúng ta còn bắt gặp một ông giáo “ngày xưa” với những điều bây giờ mới nói:
Cũng thôi khó xử những khi
Gặp trò xinh đẹp mà thi lại xoàng
Từ khi thôi chức “giáo làng”
Kiêng dè thì bớt, “mở mang” được nhiều
Gặp ai thấy thích thì yêu
Chẳng cần giấu giếm những điều khó nghe
Khi vui, thoải mái cụng ly
Khi buồn, bức xúc sợ gì không văng…
(Nhớ nghề thầy).
Trong “Cánh buồm thao thức” người đọc gặp những câu thơ bình dị, những bài thơ bình dị viết như là nói, tiếng nói bộc trực, chân thành dành cho người thân, cho bè bạn:
Mỗi lần chở em đi ra đường
Có kẻ nhìn theo, có người ngoái lại
Anh biết người ta thầm nghi ngại
“Nhà ông kia có bồ trẻ lại xinh”
(Nhờ có em)
Hay:
Tôi không có đất đai, chỉ có căn nhà nhỏ xíu
Sàn chứng khoán với tôi là khái niệm xa vời
Cơn sốt đất nhà không nóng tới đầu tôi
Giá cổ phiếu không mảy may làm tôi xao động
….
Tôi tự thấy mình giàu bởi nhiều bè bạn
Càng giàu hơn rất nhiều nhờ những đứa con
Dẫu đôi khi có đứa khiến tôi buồn
Tôi vẫn biết mình tự hào về chúng!
(Tôi là người giàu có).
Những lời thơ thật quen, những câu chữ hiền hòa ta bắt gặp đâu đó trong chung quanh như vạt cỏ non xanh bên đường, như những đóa hoa dại trên triền sông, như đám mây trắng ta tin vẫn có mỗi lúc ngước lên bầu trời. Và chỉ khi nào, trong đời ta chợt có những ngày, những lúc qua một miền khô khát, cháy bỏng mới biết khát vạt cỏ non là cơn khát rất thực.
Tôi đã nghĩ thế khi làm quen với thơ của anh Nguyên Hùng, một tâm hồn tự nhận “Giàu vì có nhiều bè bạn và...”.
NLC (2007).
Bình luận